SỰ IM LẶNG CỦA THIÊN YẾT

Nếu thấy Thiên Yết lặng im, đó chính là lúc tổn thương đang lan tỏa khắp cơ thể nó, gặm nhấm con tim nó, lúc đó xin đừng nói thêm lời nào vì điều đó chẳng giúp được gì cả. Nếu Thiên Yết cần bạn, nó sẽ tự mở lời, sẽ chạy ùa đến bạn thật nhanh, chớ không phải im lặng đến lạ thường để bạn phải cuốn lên vì nó.
Nhưng bạn cũng không nên vì thế mà bỏ Thiên Yết một mình. Nó sợ. Nó sợ cô đơn lắm. Thực sự rất sợ. Bạn có thể im lặng bên cạnh nó, hay chí ít cho nó bờ vai để dựa vào, cho nó bàn tay ấm đặt lên má và lau đi những giọt nước mắt cho kẻ nghèo niềm vui kia không?
Ừ thì Thiên Yết dễ khóc, dễ cười. Nhưng điều đó không có nghĩa những điều khiến nó rơi nước mắt không nghiêm trọng mấy, không tổn thương nó mấy. Nó đau đó bạn! Rất đau. Đau đến mức những lời nói không còn tác dụng giải tỏa nữa, chỉ có thể dùng sự im lặng để xoa dịu mọi thứ...
Và lúc nó im lặng. Chính là lúc não hoạt động cực độ. Những suy nghĩ, lời nói nội tâm mà chỉ nó nói, chỉ nó nghe, nó hiểu, nó thấu... Nó cần sự im lặng lắng nghe của mọi người, chứ không phải sự đơn độc một góc ở nơi nào đó. Nó vẫn cần bạn, nếu bạn để nó một mình, chỉ làm nỗi buồn của nó thêm nặng nề hơn thôi. Bạn sẽ không theo kịp suy nghĩ của nó. Nên xin bạn, hãy im lặng bên cạnh nó thôi....

0 nhận xét: